TRUYỆN NGẮN - BLOG HAY MỖI NGÀY
Ai đó nói rằng:" Thương nhau thì để đó...". Ừ, nên để đó thật, vì trong tình yêu kẻ yêu đơn phương luôn nhận nhiều đau khổ nhất. Ấy vậy mà vẫn yêu, yêu thầm lặng, yêu say mê và chỉ cần người đó hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Cái tình cảm đơn phuơng ấy đâu có dám nói ra, sợ khi nói ra khoảng cách càng xa hơn nhiều, cách xa mà với tay mãi cũng chẳng đến được. Sẽ khó lắm để ai đó nói chuyện với mình một cách thoải mái khi mà họ không yêu mình nhưng lại là kẻ biết được tình yêu ta dành cho họ. Sợ lắm! Thế là cứ giữ khư khư cho riêng mình, như ngọn lửa tuy không bùng cháy nhưng cũng chẳng tắt đi, luôn âm ỉ qua năm tháng như thế...
Tớ yêu cậu từ khi nào ấy nhỉ? Tớ cũng chẳng nhớ nỗi, có thể ngay từ lần đầu nói chuyện, có thể lần đầu tiên cậu cười với tớ hoặc là tại một thời điểm nào đó con tim tớ chợt đập mạnh hơn khi nói chuyện với cậu...Tình yêu như một vòng tròn vậy, chẳng biết bắt đầu ở điểm nào và kết thúc ở đâu, chỉ là lúc nào đó chợt thấy buồn khi không được nói chuyện cùng nhau, vào ngày nắng nào đó chợt nhận ra: " Hình như mình thích người đó mất rồi." Thế rồi dần dần dành sự quan tâm, mọi sự chú ý về người đó.Thế là ta đã biết yêu...Nhưng chỉ là tình yêu xuất phát từ một phía, tớ không dám nói ra vì biết đâu đối với cậu tớ cũng như những người khác ngang qua đời cậu mà thôi.
Người ta nói yêu đơn phương là nghĩ cho người khác nhiều hơn nghĩ cho mình vì sợ người ta tổn thương, yêu thương người khác nhiều hơn yêu lấy bản thân mình vì sợ người ta cô đơn...Để rồi khi ngoảnh đầu nhìn lại người đáng thương hại nhất lại là chính mình. Ừ, thế đấy! Nhưng đâu phải đó là tất cả ý nghĩa của tình yêu đơn phương. Dám yêu, dám dũng cảm đơn phương yêu một người rồi lại để đó không dám nói ra nhưng luôn âm thầm dõi theo thì tớ cũng như những người con gái khác đã là những cô gái tuyệt vời trên đời rồi phải không cậu?
Người ta nói yêu đơn phương sẽ toàn nhận khổ đau mà thôi. Nhưng họ đâu biết, yêu cậu tớ đã học cách yêu những gì thuộc về cậu, những gì có hình bóng của cậu ẩn giấu nơi đó. Tớ yêu con đường chẳng có gì đặc biệt cho đến khi có sự xuất hiện của cậu. Tớ hay dạo bước trên con đường mỗi buổi chiều se se lạnh và nhớ về những tháng ngày chung bước cùng cậu nơi đây. Tớ yêu cái mùa hè nắng oi ả, vì đó là thời gian tớ được nhìn thấy cậu, cảm nhận được một chút sự quan tâm nào đó của cậu. Tớ từng ghét bóng đá, nhưng nhờ yêu cậu, tớ yêu luôn bóng đá, có khi thức đến khuya chỉ để xem đội bóng mà tớ và cậu yêu thích. Yêu cậu tớ tìm hiểu cả những người bạn cậu quen, học thuộc những thói quen hằng ngày của cậu. Âm thầm online theo dõi cậu, đọc những stastus của cậu, không thích, không bình luận chỉ là đọc chúng và mĩm cười an nhiên rằng cậu đang sống tốt như thế nào! Thế thôi đấy, yêu đơn phương tớ tìm được cho mình một nơi trú chân và chỉ ở đó và quan sát một người mà thôi. Từng có lúc ngọn lửa trong lòng tớ như bùng cháy, thôi thúc tớ nói ra tình yêu của mình. Nhưng thương nhau thì để đó, giấu một chút cô đơn và giữ trong lòng không nói ra, giấu đi một nỗi buồn,một tình yêu nơi góc nhỏ trái tim này. Với tớ, tình yêu không phải xuất phát từ hai phía mới là tình yêu hạnh phúc nhất. Âm thầm nhớ, âm thầm yêu, âm thầm theo dõi cũng là một cách để tớ trưởng thành....



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.