Chap 1: Giống như một ngọn gió anh đến bên em.​ 
​ 

​ 
Trong thế gian nay, cuộc sống của con người chẳng đáng là bao. Thấm thoát tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa, con người lớn lên rồi già nua, tàn lụi. Vậy, tôi một người con gái cũng sẽ như bông hoa ngoài kia dần phai nhạt theo năm tháng ngắn ngủi này. 

Năm mười bảy tuổi, tôi vẫn xinh xắn như một bông cúc dại tươi tắn, nhưng có lẽ chỉ là bông cúc dại nên cũng không nổi bật gì. Vì là cúc dại nên tôi mới có thể sống trong thế giới ngột ngạt này và cúc dại này vẫn đang đợi mòn mỏi một một món quà đặc biệt trong tương lai xa xôi. 

…. 

" Này, cậu có đi chơi không đấy hả? ” Giọng nói thất thanh như vang cả ngàn dặm kia, làm tan biến tâm hồn bay bổng của tôi. 

Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Ái, cô ấy vô phòng tôi lúc nào không hay, đôi mắt to tròn long lanh như tóe lửa đến ma quỷ còn khiếp sợ. 

" Đường Tâm, cậu có nghe tôi nói không đấy…?” 

Tôi khoảng hồn lại quay về phía cậu ấy, cố nặn ra một nụ cười nhìn một cách vô tội. 

" Tiểu Ái à…Mình không muốn đi đâu…!” Tôi nói lí nhí từng chữ một cách khó nhọc, vừa nói vừa để ý hành động của cô nàng bà chằn này. 

" Không đi cái gì? Cậu ấy, toàn ngồi nhà chơi game thôi à, cậu tính lấy nó làm chồng luôn à?” Tiểu cô nương gắt lên còn đập vào đầu tôi vài cái nữa chứ. 

" Ừ, đúng rồi đấy, tớ đang đợi "anh ấy” cầu hôn tớ nè…!” Tôi hí hửng nói, mắt cười tít lại vui sướng. 

Đâu ai ngờ, Tiểu Ái đã ấn nút tắt máy mất tiêu. 

" Cậu…cậu…!!!” Tôi khóc không ra nước mắt luôn, nhìn cái màn hình đen ngòm mà thấy đau lòng. 

" Hehe, cho cục cưng của cậu xong luôn, xem cậu còn dám không đi chơi không?” 

Tiểu Ái cười nhếch miệng nhìn tôi, rồi cậu ta quay đi ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại. 

" Đồ hắc cô nương…” Tôi thầm rủa cô ấy, tay nắm tay đấm, lè lưỡi như con thằn lằn. 

" Hử…!” Đột nhiên cửa phòng mở, Tiểu Ái ngó đầu vào lườm tôi một cái rồi cười mỉm đầy ẩn ý. 

Tôi giờ có thể làm gì nữa đây, bất lực lê tấm thân uể oải của mình dậy, bật lại máy và đi lại phó bản đang đi dở. Tiểu Ái đúng là luôn cản trở tôi rất đúng lúc, cứ khi nào tôi ngồi trong phòng chơi game là y như rằng cô nang xồng xộc xông vào gây sự. Chợt, tôi nhận ra, không biết từ khi nào, thời gian quý báu của tôi chỉ dành cho việc ngồi chơi game. 

" Mộng tiên" là một trò chơi mới ra vài tháng này. Chỉ tình cờ chơi như một cách tiêu thời gian, mà nay tôi đã không thể bỏ nó trong một ngày. Cả ngày ngồi dán mắt vào màn hình. Đó là lúc mới đầu thôi, chắc còn vì một nguyên nhân đặc biệt khác nữa. 

Vừa vào được, tôi nhanh tay mở chat bang, kể khổ với mọi người trong bang mình. Như một thói quen, tôi liếc mắt nhìn thấy " người đó” có onl không, như một niềm hạnh phúc khi Lord_Crazy đang onl. 

Yuuki [Trưởng lão] : anh Lord đi phó bản lại y…em vừa bị dis mạng. 

Lord_Crazy [Phó bang chủ] : ừ, đợi anh tí 

Chỉ là trò chơi, chỉ để giải trí, nhưng không biết từ bao giờ tôi đã thầm nghĩ đây là cầu nối cho một mối tình chưa ra nụ của mình. Tôi thích ngôi nhà " Nhất Vương Tiên", mọi người thật vui vẻ, tôi mến anh chàng Lord_Crazy mà tôi chưa từng gặp. Anh hay trêu chọc tôi, anh hay gọi tôi là cô bé, nhưng anh vẫn thật tuyệt trong lòng tôi. Như một hoàng tử dấu mặt giúp đỡ nàng công chúa trong thế giới xấu xa vậy. 

Cuộc đời ai cũng đã từng muốn quên bản thân mình trong hiện tại và mơ ước về một tương lai xinh đẹp hơn. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi say mê với thể giới này, nhưng chỉ một lúc thôi, ở đây tôi có thể tự do thoát khỏi vỏ bọc giả tạo mà mình đã đeo. Không ai biết tôi là ai, chỉ đơn thuần muốn giày bày chút tình cảm và tính cách thật sự mà thôi. 

Lord_Crazy [Phó bang chủ] : cô bé hôm nay im re vậy? không nói gì à? 

Tôi hậm hừ gõ bàn phím. 

Yuuki [Trưởng lão] : Phá bang chủ, em không phải cô bé nữa đâu nha. Lêu lêu 

Lord_Crazy [Phó bang chủ] : Dám gọi anh là phá bang chủ hả? anh oánh tét đầu giờ? 

Tôi ngồi cười nghiêng ngả, dường như chỉ cần được nói vài ba đơn thuần như vậy thôi cũng đã khiến tôi không thể ngừng nở nụ cười trên môi. 

Yuuki [Trưởng lão] : Em thích nói thế đấy, oánh được thì oánh đi nè. 

Lord_Crazy [Phó bang chủ] : cô bé còn non còn xanh lắm, anh không chấp. 

Tôi phồng mồm lên, tuy rất ghét bị gọi là cô bé, nhưng lại thấy vẫn vui một cách kỳ quặc. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày tôi cắt mái tóc của mình tôi đã không được vui như vậy. 

Đã có một thời gian, tôi nghĩ bản thân mình không còn muốn rung động trước ai nữa. Nhưng, người tính không bằng trời tính, thứ tình cảm ấy vẫn không tan biến dù tôi có muốn giết chết nó bao nhiêu lần. 

Có thể chỉ là trờ đùa cợt, có thể tôi quá ngu ngốc mà ngộ nhận về thứ tình cảm này. Mỗi ngày, đến đêm tôi mong được nói chuyện với anh, được cùng chơi. Dù anh chỉ coi tôi như một cô nhóc. Dù tôi đã biết anh đã có người yêu. Nhưng chỉ chút thôi, tôi muốn nói chuyện với anh thế là quá đủ rồi. 

Phải chi, ông tơ bà nguyệt có thể cho tôi là người phía cuối sợi tơ hồng, nhưng đáng tiếc, anh là làn gió, em là bông cúc dại. Rồi anh cũng sẽ bay đi, còn mình em mà thôi.
icon facebook icon google plus icon zing

1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Không có nhận xét nào:
• Sử dụng tài khoản Gmail/Google để bình luận.
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.

Truyện xem nhiều nhất