TRUYỆN NGẮN - NƠI BẮT ĐẦU CỦA NỖI NHỚ
Tại sao nhà giam lại là nơi tăm tối, 4 bức tường vây quanh lạnh lẽo, cái lạnh còn lạnh hơn với khung cửa sắt? hình như nhà giam là như vậy. Tôi chưa từng đến 1 nơi nào có cái tên đó, nhưng đã nhìn thấy trong các bộ phim, nghe thấy trong những tác phẩm văn học. Và tôi dám chắc ngay từ nhỏ tôi đã muốn 1 lần được biết đến cái nơi ấy, nơi trừng phạt những con người tội lỗi.
Chỉ là tôi bỗng dưng phải ở trong 1 cái tình cảnh tương tự như vậy. 7h tối, nhiệt độ phòng: 13 độ, và bỗng nhiên ánh điện phụt mất không 1 lời cảnh báo. Tôi chìm trong bóng tối, lạnh lẽo của căn phòng chưa đầy 20m2. cái mệt đã làm tôi thiếp đi độ chừng được 1 giờ, nhưng cái đói lại làm tôi choàng tỉnh. Và cái hồn chợt nhận ra, tôi đang cô đơn. Co ro trong tấm chăn vẫn còn chút gì đó đượm mùi của anh chàng Người Yêu, mắt nhắm nghiền, và cả tâm trí chìm trong 1 khao khát, khao khát tự do, khao khát yêu thương, khao khát hạnh phúc. Tôi đang không tự do sao? Không, không phải, đây không phải nhà tù, đây là nơi ấm áp khi tôi trở về. Tôi đang không được yêu thương ư? Càng không phải vậy. Tôi có 1 anh người yêu mà, và anh chàng đó rất yêu thương tôi, thực sự là rất yêu thương, rất thật lòng, thật tâm chăm lo cho tôi, lúc nào cũng lo sợ không giữ được cái con người có tính khi trái khoáy này. Và hiển nhiên anh ấy cũng làm những điều để tôi được hạnh phúc. Thế đấy. Hẳn là ai đọc được đến đây cũng nghĩ rằng trong tâm trí tôi vẫn còn 1 khao khát nào khác nữa, và tôi thật tham lam. Quả thật, không chỉ vậy, tôi còn tầm thường nữa. Tôi khao khát được yêu một người tốt hơn người yêu tôi hiện giờ. Ít nhất thì cũng là cái vẻ ngoài đầy lạc quan yêu đời, và đầy sức mạnh ấy. Ôi dường như tôi không kiểm soát được suy nghĩ của mình. Tôi ao ước được gặp anh, được nhìn thấy anh, được ngồi gần bên anh, cho dù với cái khoảng cách đủ để 1 người nữa ngồi vào, với tôi như vậy cũng tốt lắm rồi. Tôi có thể nhìn được anh trong sự cho phép của cặp mắt cận 1,5 độ không chịu đeo kính, đủ để cảm thấy tim mình đập rộn lên 1 chút, và được nghe giọng nói của anh, kề bên tai (tôi gọi với cái khoảng cách như vậy đã là kề bên tai tôi rồi :), vì dẫu sao giọng nói đó cũng chỉ dành riêng cho tôi, lúc đó). Tôi nói chuyện với anh trong tâm trí mình:
- Em, đi uống nước không.
- Bây giờ á ??
- Uk
- Nhưng a phải sang đón em cơ, em không có xe, em chưa mang xe lên.
- Ok, vậy 8h a có mặt nhé, chuẩn bị đi.
- Vâng em bít zùi.
.
.
.
- Tại sao hôm nay anh lại muốn đi uống nước với em ?
- Uk thì hôm nay anh rảnh mà :))
- Xì, thế nhỡ em không rảnh thì sao?
- Thì thôi, rủ em khác, thế mà cũng hỏi :))
- Hứ. (cau mặt)
- Hứ gì mà hứ. Thế em muốn đi đâu ?
- Hừm. Đi đâu cũng được.
- Haiz. Vậy lại ra quán fe nhé.
- Được. Mà em tưởng anh không thích quán ý.
- Thì tại vì anh thấy em có vẻ thích.
- Vầng. ở đấy rộng rãi mà chẳng có ma nào :))) tha hồ yên tĩnh, không ồn ào chi hết, đỡ đau đầu. Hehee......
.
.
.
Và rồi nhất định tôi sẽ thật trân trọng từng giây khi ở bên anh :). Và có thể tôi sẽ nhắc đến tình cảm của tôi nữa. Nhưng có lẽ tôi không dám đâu, chỉ là tôi muốn được nói ra mà thôi....
Đó cũng chỉ là tưởng tưởng mà thôi. Tôi hi vọng ở đâu đó, anh đang làm việc gì đó, bên ai đó, 1 chút nào đó anh chợt nhớ đến tôi. Có thể anh cảm nhận được tôi, bởi vì tôi đã nghĩ đến anh rất nhiều. :). ừm, đến bây giờ kẻ Stupid này vẫn chưa mất hết mọi hi vọng, chừng nào anh và cô gái kia còn chưa phải là người yêu. Mặc dù tôi đã nhìn thấy rõ cái cách anh nói về cô ấy, cái cách mà anh cảm nhận được về cô ấy, và tình cảm mà 2 người đó dành cho nhau. :). Tôi là người ngoài cuộc. 1 đứa em gái đáng thương và đáng trách.
*ngày thứ 2 của sự sâu sắc*
1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất


• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.