TRUYỆN NGẮN - VÌ EM LÀ ĐỨA CON GÁI XẤU XA
Anh và tôi vốn dĩ là bạn... anh là niềm mơ ước xa vời của biết bao cô gái trong trường, khi quen đk anh tôi thấy thật sự rất tuyệt mặc dù biết tôi sẽ phải đối mặt vs biết bao sóng gió trong trường này... tôi thích anh.. sự thật là vậy... nhưng anh đã có bạn gái rồi, chị ấy xinh như 1 thiên thần ngự phàm, tôi thì làm sao bì cho đk. Tôi không xinh, tôi thề là nthế, cái mà tôi ghét nhất nhưng cũng khiến tôi hãnh diện nhất đó là hai má lúm đồng tiền sâu hoắm của tôi. khi anh quen tôi, anh bảo anh thích nhất nó vì nó khiến tôi ttrong thật sự rất duyên... tôi luôn nghĩ về anh, mỗi chiều tôi vẫn đứng đợi anh về trong khi sự thật là tôi bik ng đi cùng anh là ai... nhưng tôi vẫn đợi. chị ấy dễ thương và học giỏi , tôi luôn lẽo đẽo sau lưng họ nhưng chị vẫn luôn cười tươi như công chúa và chính anh cũng bảo anh thích sự hồn nhiên ở chị mà đến tuổi này mấy ai còn có nữa... cứ thế tôi đám chìm với vị ngọt... à tôi nghĩ là hơi ngọt bởi vì tôi ngày nào cũng đk ngắm ng mà tôi yêu thương... mọi sự cứ thế cho tới 1 ngày tôi nhận đk đt của anh... " Chi à, em đang ở đâu?" Giọng anh hơi run làm cho tôi thấy lo lắng, tim tôi như nghẹt thở... "Em đang ở nhà... có gì không anh Huy?" "Gặp anh đi... một chút nhé... ở sau trường đi.." ... Tiếng "tút tút" ở đầu dây bên kia vang lên, đầu óc tôi quay cuồng , tôi cảm thấy lo lắng lắm, mà linh cảm của tôi thì ít khi sai lắm, nhất là về anh.... Sau 10p lọ mọ tôi đã đén đk sân sau trường... tôi kiếm anh khắp nơi nhưng rồi tôi chợt nhớ lại anh từng nói rất thích cây bàng, nó tuyệt, và tôi đã xhạy bay tới đó.... nhìn thấy anh mà trái tim tôi đau nhóiiiii... ................. " Anh Huy!" Tôi vỗ vai anh nhẹ nhàng. " Chi... " Giọng anh như nghẹn lại... tôi cảm thấy đk điều gì dó không ổn... "Anh sao vậy !!!!!!! chuyện gì hả?" Im lặng... "Chị Yên đâu anh?" Bỗng anh nhìn tôi bằng con mắt giận dữ pha lẫn đau khổ... rồi anh cười phá lên.... nước mắt giàn dụa... tôi hoảng hốt nắm bàn tay lạinh ngắt của anh, nước mắt đã chực trào... "Anh... chuyện gì xảy ra vs anh thế????????" Anh im lặng... nằm xuống gối đầu lên chân tôi... "Yên đi rồi... sao cô ấy lại có thể đối xử vs anh như thế chứ nhỉ? anh có làm gì sai đâu.... Chi, đúng vậy không? anh xấu xa lắm sao? " "Không...." giọng tôi ngắt quãng " 2 ng chia tay sao?" " Không,,,, không phải thế, em hã nói là không phải đi..... " Tôi chỉ im lặng... tôi nhìn anh đau khổ mà lòng như tan nát... tôi sẽ gặp chị ấy... tôi thhề là như thế.. ............................................................................................................................................................ " chị Yên, sao chị lại làm thế vs anh Huy?" "Chị hết yêu anh ấy rồi, chỉ thế thôi..... " Giọnng chị nghe chẳng buồn gì hết... tôi buồn và giận chị, ngay lúc này...Hận! " Chị biết anh ấy yêu chị hơn bất kì ai mà... chị Yên, hãy quay lại đi....!!!!!!!!!!!!!!!" tôi nnăn nỉ , cầu xin chị ấy 1 cách khẩn khoản.... " Đã hết yêu rồi thì lsao h em ơi,,, chị xin lỗi em nhiều...." Tôi chỉ im lặng nhìn dáng chị đi, không nói đk lời nào. cổ họng tôi nghẹn ắng lại, buồn và uất ức chỉ chực khóc òa lên... ......................... Sau mấy ngày không gặp anh, anh tiều tụy hẳn. anh lạinh lùng lắm, anh lao vào việc học như 1 kẻ diên dại... tôi gọ đt và cố gắng ll nhưng không anh vẫn bặt vô am tín cho tới 1 ngày anh ốm nặng... tôi đã đến... đôi mắt anh thâm quầng khiến trái tim tôi rung lên... bất chợt tôi nghe thấy tiếng nói vọng ra từ phòng bên trên " Nhất định phải ghép gan cho nó, huhuhuhu... em không ngơ nó bị như thế!!!!!!!!!!! nó khỏe lắm mà...." Tiếng khóc sướt mướt khiến tôi bàng hoàng nhận ra điều đau khổ nhất từ trk đến nay.. anh bị bệnh rồi... gan đấy! không đùa đâu.... tôi mệt mỏi nhìn anh ... tôi không khóc... tôi nắm lấy bàn tay gầy của anh và hôn nó... "Anh à, cố lên nhé!"... ........................................ 1 tháng sau khi biết chắc bệnh tình anh hồi phục tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.. anh gọi dt cho tôi liên tục nhưng tôi không bắt máy... "Anh chờ em tí xiíu thôi. mọi chuyện đang ổn dần.... ......................... 1 tháng sau đó tôi quay lại ... nhìn mình gầy như mắm tôi tự nhiên bật cười , nói vs chị gái tôi " Em xinh nhỉ! gầy thế này ấy!" Và tất nhiên tôi bị mắng te tua.... tôi gọi cho anh.... anh bắt máy... "anh đưa em đi chơi đi nhé!" anh im lặng không nói 1 lời nào... "Anh sao vậy" "Anh à, anh sao thế"... Tôi cảm thấy mất kiên nhẫn và rất bực mình. tôi kéo anh lại khiến cúc áo anh bật tung, tôi hoảng hốt che miệng lại... anh nhìn tôi, giận giữ nói "Đồ tồi! Cô là đồ đáng ghét. 1 đứa con gái xấu xa- tôi đã quen cô! đó là 1 sai lầm... từ hôm nay đừng tìm đến tôi!"... Tôi bàng hoàng... tôi đã làm gì cho anh ghét thế chứ? tôi... ............................................. "Alô Chi à... " "Ừm..." " Cái Yến em con Yên nói xấu mày... " "Sao?" "Nó bảo với anh Huy mày bắt con Yên phải bỏ đi trong khi con Yên khóc lóc van nài... con Yên đi du học rồi... h không ll đk" "...." " Nó- Con Yến không thích mày là sao thế Chi?" " Tút..." Sao... vậy đây là lý do anh ấy ghét bỏ tôi đấy!!!!!!!!!!! bỗng nhiên tôi cảm thấy hận anh kinh khủng... tôi biết sao Yến nói thế! vâng, tôi là em gái kết nghĩa của Duy- ng mà Yến thích nhưng nói bao nhiêu nó cũng không tin... ai ngờ hôm nay nó làm nhtế vs tôi... ............................. "Sao? có chuyện gì sao?" Anh lạnh lùng nói.. "Anh ghét em lắm sao?' ".." "Vì em đã khiến chị ấy ra đi?, vì vậy trong mắt anh em là kẻ xấu xa như thế sao?" "Đúng!" "Anh... vâng, vạy h hãy xem em là kẻ xấu xa đi nhá! Em sẽ rất xấu xa vì thế em chấp nhận từ nay mình k quen nhau, anh nhé!" Tôi bỏ đi... nhưng bỗng nhien ở đâu xuất hiện ba mẹ của ah ấy.. "Chào cháu!" "Vâng ạ!" "Cháu là Linh Chi ?" "... Vâng..." Tôi sợ hãi đáp... " Bác.. chân thành..." "Mẹ!" Bác gái chưa nói dứt câu anh đã chạy đến, tự nhiên lúc ấy nước mắt tôi rơi... tôi xin phép và thật nhanh... tôi đi khỏi đó....... ........................ Đêm hôm ấy tôi ốm! nặng... tôi thề là như thế!!!!!!!!!! khi vào viện.. tôi đã lo lắng lỡ như ngta biết chuyện tôi hiến gan? chị tôi mà biết sẽ cho tôi nghỉ học mất!!!!!!!!!!! Bỗng nhiên đt tôi reo lên... ing ỏi.... "Alô, tôi là Linh Chi đây ạ!" Giọng tôi yếu ơt.. "..." "Alô ai đấy ạ!" bỗng nhiên "Bệnh nhân Linh Chi..." Tôi vội vã tát máy... ......................................................... Tôi không biết nhưng khi tỉnh dậy tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng... mở đt, tôi thấy có nhiều tn nào là hỏi thăm... tôi vui lắm... ................... sau 2 tuần nằm viện thì tôi đã đk tự do.. tôi nhớ anh nhưng lsao? tôi phải quên thôi, kẻ xấu xa như tôi lsao xứng với anh.... tôi đén trg và cố gắng không tìm anh... tối hôm ấy anh đến đợi tôi trk trường... .. ................... "Linh Chi!" "...." "Anh xin lỗi" "Sao?" "Anh hiểu nhầm em..." "không sao đâu..." "Anh cảm ơn và xin lỗi!!!!!!!!!!!! Chi!" "Sao thế? anh ăn phải gì sao?" Bất thình lình anh chạy tới cạnh tôi , ôm tôi thật chặt.... "Anh nợ em 1 mạng sống, Chi à, anh biết em không phải là ng xấu... anh!" Tôi cố gắng nín khóc... anh llại nhìn tôi trìu mến... "Làm bạn gái anh nhé!" "Sao? Anh đừng đưa tôi ra làm tró cười... xin anh đấy!Đủ rồi... " Tôi khóc òa lên.. "Anh bất chợt nhận ra... khi anh nghe Yến nói em và Duy qua lại anh đã rất tứa giận, vì sao thế? sau đó Yến lại nói về chuyện Yên, anh lúc đó dù vẫn nhớ yên nhưng Chi, hãy tin anh đi..." Tôi bỏ đi... vậy thôi.... tôi cần anh thật đấy nhưng tôi cần cái tôi của tôi hơn... anh không phải là của tôi, anh chỉ thương hại tôi và biết ơn thôi... tôi đã đi... anh thì im lặng đứng đó đến khi trời mưa nặng hạt... tôi kông hề nhìn anh... sao tim tôi đau nhói....



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.