TRUYỆN TEEN - THANH THẢN NHÉ TUỔI THƠ
Mỗi cuộc đời là một trang văn, trang văn ấy hay hoặc dở, ngắn hoặc dài, vinh quang hay bình thản và có lẽ là mịt mù tăm tối chăng ? Tất cả là phụ thuộc vào những con người làm chủ trưng văn đó, những người biết góp nhặt những chữ ở đời mà góp nên trang. Cuộc đời tôi là một chiến trường, nơi ấy tôi là một chiến binh đứng lên làm theo ý nghĩ, lựa chọn của bản thân. Trong cả trang văn ấy, sáng nhất là ở sự ngây ngô, trong sáng của tuổi thơ tôi.
Ở nơi ấy, nơi mà thời gian không còn tác dụng thì nỗi nhớ lại ùa về tràn ngập trong mọi ngóc ngách của tâm trí tớ, đầu óc tớ không còn việc gì khác ngoài nhớ, nhớ và nhớ, cậu ạ! Tớ nhớ về cậu đó, Ngọc Anh! Dù chỉ là trong hoài niệm, Ngọc Anh nhỉ?
- Ê, tên kia, mi từ đâu đến? Sao dọn đến đây ở gần nhà ta luôn thế?
- Tớ là Ngọc Anh.
- Ngọc Anh ???
- Từ nay chúng mình là hàng xóm nhé!
Tên nhóc này từ đâu đến mà đề nghị vớ vẩn thế này?
- Bốp!!!
- Oái, sao mi đánh ta!? ( Đột nhiên cái thằng vô duyên ấy cốc đầu tôi một cái rõ đau.)
- Sao côn đồ thế? Tớ với cậu xem nào? Lúc nãy cậu nhìn tớ mãi, tớ cốc cho cái cho tỉnh thôi. Nà nà, cậu thích tớ hay sao lúc nãy nhìn chằm chằm thế?
- Cái đồ vô duyênnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!!
Lấy hêt hơi cho câu nói đó rồi tôi bỏ về nhà.
Sáng hôm sau, tôi thấy cái thằng vô duyên đó đến lớp, đau khổ hơn nó là học sinh mới. Và cuối cùng là tột cùng của đau khổ: Nó ngồi cạnh tôi. Thế đó, cả những năm lớp 1, lớp 2 nó là cái gai trong mắt tôi, nhưng khi lớn thêm một chút, năm lớp 3, 4 tôi đã bắt đầu nhận ra Ngọc Anh đẹp đến thế. Cậu da trắng, má lại hồng, người mũm mĩm, mắt kiếng khiến tôi từng xao động. Mới có lớp 3 nhưng Ngọc Anh đã rất giống ông cụ non cậu không còn trêu ghẹo tôi và vô duyên như thuở nhỏ nữa, cậu tính trầm, và tôi biết nguyên nhân của sự trầm lặng ấy, nhiều khi toi còn thấy cậu như đang khóc.
- Lại cãi nhau nữa à ? – Bố tôi
Tối hôm ấy nhà Ngọc Anh lại cãi nhau, bố mẹ cậu cứ thế suốt. Sáng hôm sau trước lúc đi học:
- Sao vậy, Ngọc Anh, cậu đang khóc sao?
Tôi thấy giọt nước mắt long lanh trong nắng đang chảy dài trên đôi má ửng hồng của cậu.
- Cậu đừng buồn nhé! Yên tâm đi có tớ đây mà.
Sau câu nói ấy, Ngọc Anh gạt nước mắt, nhìn tôi khẽ cười mà nói:
- Này tớ không phải cái loại mềm yếu đến mức cần sự trợ giúp của con gái như cậu đâu!
- Nàyyyyyyyyyyyyyyyy !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thế nhé, cậu chỉ bị một cục u thế mà bắt tớ đánh đổi bằng cả vạn thứ quý giá.
Thứ nhất: Cậu chiếm lấy toàn bộ tuổi thơ tớ.
Thứ hai: Cậu là người bạn khác giới đặc biệt nhất đối với tớ.
Thứ ba: Cậu biết không? Cậu làm con tim tớ già đi đấy, cậu khiến trái tim tớ biết rung động lần đầu tiên đó.
Thứ tư: Ảnh hưởng của cậu tới tớ bây giờ vẫn còn nhiều lắm.
Bằng cả vạn vật rồi đó, Ngọc Anh ơi !
Thế rồi Ngọc Anh vẫn buồn về gia đình sao càng lúc càng thê thảm thế này? Buổi chiều hôm ấy:
- Cậu buồn à Anh?
- Ừm, chiều nay ta trốn đi chơi nha?
Kể cả khi đó tôi cũng không thể nghĩ rằng tôi liều đến thế. Không ngờ, cái khẽ gật đầu của Ngọc Anh làm tôi phát hoảng. Chưa bao giờ tôi liều thế này.
Chiều hôm đó, chúng tôi đi trên hương lúa, lướt trên cánh đồng, bay bằng ngọn gió, dạo trên con đê, nhảy trên lá nõn, trượt dọc sườn dốc, nhún nhảy trên những tán lá sen mà vô tình lại thành hành trình tìm lại nụ cười của Ngọc Anh. Chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ nhẹ dìu dịu lên bờ má đỏ ửng của chúng tôi. Ngọc Anh cười rạng rỡ:
- Cậu ạ, bố mẹ tớ li hôn rồi, mai tớ đi...
Thời gian như đang ngừng lại trong tôi, tôi muốn giữ lấy lúc này, muốn nhìn khuôn mặt ấy thật lâu. Rồi Ngọc Anh cố tình phá vỡ khoảnh khắc ấy, cậu lại cười, chưa bao giờ cậu cười tươi đến thế:
- Cám ơn cậu nha.
- Ừm, cậu nỡ bỏ đi thật sao?
- Yên tâm đi!
Trong một khoảnh khắc tôi đã muốn thổ lộ mọi tình cảm với cậu ấy nhưng...
- Tớ... thích.........
Ngọc Anh chen ngang:
- Tớ xin lỗi cậu, tớ phải nói là cậu là một cô gái rất chi là bình thường, không đẹp và còn xấu là đằng khác. Nhưng......
Giật mình, Ngọc Anh bỗng chạy thẳng rồi hét to:
- TỚ THÍCH CẬU...................
Tiếng đó cứ va đập vào ngọn núi và vọng lại mấy lần, Ngọc Anh giờ đã chạy khuất bóng. Tôi dần tỉnh lại, hôm đó chính sức mạnh của tình cảm đã khiến tôi không ngừng hi vọng Ngọc Anh sẽ lại bên ở bên tôi...
Sáng hôm sau, Ngọc Anh dọn đồ đi, tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, cùng hàng nước mắt, đây là lần cuối tôi thấy cậu chăng?
Phút cuối ánh mắt cậu còn nhắn nhủ tôi một điều: Hãy đợi tớ nhé!
Chiếc xe đi vội mang cả tuổi thơ tôi... Tuổi thơ, mi thanh thản chưa?
Chưa đâu ngươi còn nợ người ấy một câu nói.



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.