TRUYỆN TEEN - VÌ ANH YÊU EM, GÁI HƯ À
Hãy
nhìn một cô gái bằng cảm nhận chứ đừng nên nhìn bằng đôi mắt bởi đôi
mắt chỉ có thể nhìn bề ngoài của con người chứ không thể nhìn được con
người của họ.CÓ thể bạn cho rằng cô gái nhuộm tóc,săm mình,bấm lô
tai......là một cô gái hư 1 cô gái đua đồi nhưng đó chỉ là cách thể hiện
phong cách chủa riêng họ mà thôi còn thực sự đẻ hiểu 1 người thì hãy
nên nhìn họ băng tấm kofng và cảm nhận của bạn.....
~~~~~~~~~~
Tiếng
nhạc sập sình trong quán bar rotary vẫn vang đều đều,những ánh đèn xanh
đỏ nhấp nháy liên hồi.Nó lắc lư theo từng điệu nhạc trong cái bộ đồng
phục học sinh vừa vặn trên người.Mọi người trong quán bar nhìn nó lắc
đầu.Nó chả quan tâ,nó là ai chứ?Là Lê Ngọc Hân-1 cô gái hư hỏng ở cái
tuổi 17.Cái tuổi vị thành niên vẫn còn đến trường.Và mọt buổi nữa nó bỏ
học.Tính đến hôm nay nó đã bỏ 6 buổi trên 1 tuần mà nó phải đến trường 7
buổi.Ai mà quan tâm nó đi hay bỏ học,nó đến rường hay vào quán bar.Bố
mẹ nó còn chả quan tâm nữa là.Nó như con thú điên dại lắc lư như muốn
quên đi cái cuộc sống chán ghét này.
Nó-Lê Ngọc Hân:1 cô bé với
gương mặt inh xắn,tóc đen,Hòa đồng,học giỏi,đang yêu của 1 năm trước đã
bị thay thế bởi mái tóc đỏ rực,mắt kẻ đen,1 bên vai nó còn săm 1 chữ
"HẬN" lớn,hai tai thì đeo khoảng 7,8 cái khuyên gì đó.Nó thay đổi chỉ
sau 3 tháng,khi mà bố mẹ nó li dị.Gia dình nó đang sống cái cuộc sống
hạnh phúc,bố nó có 1 công ty nhỏ,mẹ nó nội trợ.Có lẽ nó cái cuộc sống đó
vẫn sẽ hạnh phúc nếu như một ngày kia ba mẹ nó không cãi nhau.Nếu chỉ
đơn giản là cãi nhau thì bố mẹ nó đã chẳng li di nhưng vì công ty bố nó
làm ăn phát đạt,bố nó hay về muộn và mẹ nó đã phát hiện bố nó có bồ ở
ngoài.Và kết quả là li dị.Hiện tại mẹ nó đã có 1 cuộc sống hạnh phúc với
1 người đàn ông khác,còn nó ở với bố.Tuy nói là ở nhưng thực chất là bố
nó để nó sống ở căn nhà cũ của gia đình nó và chu câp tiền hàng tháng
còn ông thì dọn ra sống với cô bồ khi xưa.Vậy nên nó đã thay đổi hoàn
toàn kể từ khi gia đình nó tan vỡ.Nó trở nên bất cần,phá phách,nó học
theo những trò của bọn thanh niên hư hỏng,ăn chơi.Nó biến mình thành đứa
con gái hư hỏng ở cái tuổi 17.
Đứng trước cửa quán bar
rotary,hắn ngập ngừng,phân vân không muốn bước vào,hắn không thích đến
những nơi như thế này.Cuối cùng vì cái trách nhiệm cao cả mà nhà trường
và cô Hoàng Anh(giáo viên chủ nhiệm nó) nhờ hắn giúp đỡ.Quyết tâm bước
vào,hắn đẩy cửa.Một dáng người cao nhưng mảnh khảnh trong bộ đồng phục
học sinh tiến đến gần nó kéo nó ra ngoài.Bị kéo khỏi quán bar nó vùng
vẫy nhưng sức của một đứa con gái làm sao có thể sánh được sức khỏe của
một thằng con trai như hắn chứ.Khi đã kéo nó khá xa quán bar hắn mới
buông tay nó ra.Nó xoa xoa cổ tay-nơi bị hắn nắm chặt nhưng mặt không
biểu lộ cảm xúc nói:
-"Anh là ai,mau về trường đi,tôi không
về,có gì thì cứ bảo cô Hoàng Anh cho tôi nghỉ học luôn đi khỏi phải mỗi
hôm lại kêu một người đi tìm tôi" rồi nó quay lưng bỏ đi.Nhưng chưa bước
được bao xa thì cổ tay nó lại bị hắn nắm chặt kéo lại.Nó lại vùng vẫy
nhưng hắn không nói gì cũng chả phản ứng gì khi bị nó đánh lia lịa hết
vào tay rồi lại đến lưng.
Hắn-Triệu Vương minh:1 anh chàng
điển trai,1 học sinh gương mẫu luôn đứng top trong cái kì thi,hòa
đồng,tốt bụng,lại là hội trưởng hội học sinh của trường,gia cảnh khá giả
êm ấm hạnh phúc.Có thể nói hắn là một con người vô cùng hoàn hảo khi
đem so sánh với nó.
Đi được một đoạn khoảng 500m gì đó khi
đứng trước ngôi nhà nhỏ (nhà của hắn-sống tự lập nha mn).Kéo nó vào bên
trong hắn mới chịu buông tay nó ra nói:
-"Em cứ ở đây nghỉ
ngơi,anh còn phải trở lại trường,có gì khi tan trường về chúng ta sẽ nói
chuyện" rồi hắn bước ra ngoài và "khóa" cửa lại.Nó nhìn theo bóng hắn
xa dần lẩm bẩm:"Nghỉ ngơi gì chứ có mà giam lỏng thì đúng hơn".do mệt
quá nó liền nằm xuống ghế sofa mà đánh 1 giấc.Cuối cùng hắn cũng tan
trường,trở về nhà hắn thấy nó ngủ ngon hành,hắn để nó ngủ mà bước vào
trong tắm rửa rồi làm bữa tối.Khi đã hoàn thành mọi thứ hắn trở ra và
lay nó dậy.
Bị hắn đánh thức,nó không nói gì mà đứng dậy
quay lưng nói:"tôi về đây" và bước đi.Và kết quả lại 1 lần nữa nó bị hắn
giữ lại kéo nó vào bàn ăn rồi nói:" có lẽ mấy hôm nay em chưa ăn gì nên
rất đói phải không.Hãy ăn một ít đi,anh có chuyện muốn nói".Hắn ấn nó
ngồi xuống ghế và đẩy mấy đĩa thức ăn qua bên nó.Nó cũng chả nói gì,hắn
mời thì ăn thôi dù gì nó cũng chưa bỏ vô bụng cái gì chỉ toàn rược mà
thôi.Nó ăn ngon lành,xong xuôi nó lại lạnh lùng nhìn hắn nói:"có chuyện
gì mau mói đi".
Hắn nhìn nó nưng không nói gì.Tại sao một cô
bé 17 tuổi lại có thể trở lên bất cần mọi thứ như vậy?Một cô bé chỉ sau
3 tháng mà đã thay đổi hoàn toàn.Một cô bé từng là học sinh giỏi của
khối lại trở thành 1 học sinh cá biệt luôn có ý định bỏ học đến quán bar
như cơm bữa...vô vàn vô vàn câu hỏi trong đầu hắn dù cho hắn đã được
nghe kể về gia đình nó.Không thấy hắn nói gì nó đứng dậy ns:
-"không có gì thì tôi về đây"
http://truyenzing.blogspot.com/
-"Em về hay đến quán bar" câu hỏi của hắn khiến bước chân nó dừng hắn.Nó không quay lại đối diện với hắn mà nói tiếng:
-"không liên quan đến anh".hắn nói trong đau sót,cái đau sót thay cho nó nói:
-"anh
nghe kể chuyện gia đình em rồi,anh biết em sẽ không về nhà à sẽ đến
quán bar thâu đêm'.Nó như bị hắn cầm con dao sắc nhọn đam sâu vào
tim,đam vào cái vết thương mà nó đang cố quên đi.Nó mất kiên nhẫn quay
lưng nhìn hắn oán hận nói:
-câm đi,anh biết cái gì về gia đình tôi chứ,gia đình tôi vẫn đang rất hạnh phúc" nó nói mà như hét lên
-"đừng tự dối mình,dối người,như thế em càng đau khổ hơn thôi hay đói mặt với sự thật đi" hắn đau sót nhìn nó
-"câm
đi,anh đừng có nói nữa" nó đã hét,hét rất to,2 bàn tay bịt tai như
không muốn nghe những lời nói như dao đam vào nỗi đau của nó,nỗi đau sâu
thẳm bên trong cái vỏ bọc nó tự dối mình là"gia đình hạnh phúc" mà nó
đã tạo ra.
Những giọt nước mắt ấm nóng đã rơi xuống,roi
xuống khuôn mặt hồng hồng tức giận của nó.Nó khóc,nó tủi thân,nó đau nó
thực sự rất đau.Hắn nhìn nó đau sót tiến lại gần an ủi vỗ về nó như
người mẹ vỗ về con thơ.
30p sau nó đã nín dưới sựu an ủi vỗ về của hắn,đỡ nó ngồi lên ghế và nói:
-"Hãy trở lại là cô bé Ngọc Hân ngoan ngoãn học giỏi như xưa đi"
-"bằng cách nào" nó cười trong đau khổ
"anh sẽ giúp em" hắn kiên nhẫn khuyên nhủ
-"tôi
không muốn,nếu như có thể thì anh cứ thử,nhưng tôi khuyên anh nên từ bỏ
ý định ấy đi'.Nó đứng dậy lạnh lùng tiến ra phía cửa bỏ lại hắn vẫn
đang ngồi đó.
-"được thôi" hắn nói rồi đứng dạy tiến thẳng
theo nó và "vác"nó lên vai đưa vào phòng mà khóa cửa lại.Nó đập cửa,chửi
rủa nhưng kết quả vẫn là con số 0.Hắn nói vong vào trong
-"Ngủ
đi,nhà này chỉ có anh và em thôi,khu nhà này thì cũng rất thưa thớt chỉ
có mấy cụ già nên dù em có hét đi thì cũng không ai nghe thấy đâu.Còn
nữa,em nên thay đổi cách xưng hô đi,anh hơn em 1 tuổi nên em phải gọi là
anh chứ không phải nói chống không như vậy đâu".Hắn bỏ về phòng mặc cho
nó thỏa sức chửi rủa,đập phá và ngủ thiếp đi vì mệt.
Ngày hôm
sau khi thức dậy cổ hộng nó khô rất,nó mệt nhọc bị hắn kéo đến
trường.Nhưng kết quả mà hắn đạt được chỉ là 1 tiết,1 tiết nó ở trường và
nó chốn về khi hắn dời khỏi.Những ngày thiếp theo thì cũng chả khá khẩm
hơn là bao.Nó cũng dần cảm thấy hắn trở nên phức khi mà xuốt ngày hắn
lôi nó từ bar về.Lại một hôm nữa nó bị hắn "tóm" dù cho nó có đi đau hắn
vẫn tìm ra và lôi nó về.Nó cảm thấy ghét hắn,ghét cái tính thích xen
vào chuyện người khác.Vừa bị hắn lôi đi nó vừa gắt:
-"rốt cuộc anh muốn j đây?đừng làm phiền tôi nữa".Hắn dừng bước quay lại,đặt 2 tay lên vai nhìn vào mắt nó nói:
-"muốn giúp em chữa lành vết thương này" hắn đặt 1 tay lên phần ngực trái rồi lại chỉ vào nó.
-"bằng cách nào" nó cười nhạo
-"chỉ
có yêu thương mới có thể chữa lành vết thương,vậy nên hãy để anh yêu
thương em được chứ.và từ nay em dọn về sống ở nhà anh đi em không nên về
lại nahf cũ vì nó sẽ khiến em nhớ lại ki ức đau buồn ấy thôi" hắn lải
nhải giải thích
Nó nhìn hắn chằm chằm không nói gì.Hắn tiếp lời khi không thấy nó nói gì:
-"không nói nghĩa là đồng ý nhá" hắn híp mắt cuwoif rồi kéo nó trở về nhà.
kể từ hôm đó,nó cũng chả phản ứng gì là phản kháng lại hắn cả.Nó cũng
bắt đầu trở lại trường dưới sự giám sát của hắn.Nó dần dần trở nên tốt
đẹp hơn,dần dần trở lại con người vốn dĩ của nó.Nhưng sự cố sẽ không sảy
ra nếu như hôm đó khi nó đi vệ sinh trở về và bắt gặp cái cảnh tượng
Hắn và Ngọc Anh-cô bạn lớp a nổi tiếng học giỏi,xinh đẹp,nhà giàu,và vô
cung thích hắn đang tay trong tay thắm thiết ở 1 góc khuất.Nó chết
sững,nó bỏ chạy,bỏ chạy thật xa.No biết không nên trao cho ai quá nhiều
tình cảm vì cảm giác khi bị phản bội sẽ như con dao đâm chết nó,như bàn
tay quỷ lôi nó xuống địa ngục.nhưng nó cũng không thể phủ nhận rằng mình
đã tin tưởng hắn,và trao cho hắn rất nhiêfu tình cảm của mình dù cho nó
có dấu tình cảm ấy dưới cái vỏ bọc lạnh lùng. Nó bỏ đi,đi mãi,nó cũng
chả biết mình đang đi đau,chỉ là nó không muốn trở về nhà hắn,phải đối
diện với con người đam dao vào tim nó lần 2.
"tí tách,tích
tách" mưa,trời đã đổ mưa như thấu hiểu nỗi lòng của nó.Nó khóc,nước mắt
hòa vào mưa không thể phân biệt được mà rơi xuống mặt đường.Nó dừng chân
ở 1 góc tối ngồi sụp xuống khóc.khóc khóc mãi nó vẫn không thể hết
đau.Tại sao chứ,tại sao hắn lại đối ử với nó như thế.tại sao kéo nó khỏi
bờ vực của địa ngục rồi giờ lại nhẫn tâm đẩy nó xuống 1 cách không
thương tiếc.
~~~~~~~~~~~~~ở nơi khác khi sự việc diễn ra~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-"em làm gì vậy?mau buông ra đi" hắn vừa đẩy Ngọc Anh ra xa vừa nói
-"em yêu anh,Vương Minh ak" Ngọc Anh làm nũng quấn quýt năm lấy tay hắn
-"em dừng lại đi,anh và Ngọc Hân đang quen nhau em biết mà" hắn trau mày giải thích
-"không!anh chỉ thương hại nó thôi,vì bố mejnos li di nên anh thương hại nó" Ngọc Anh phản kháng
-"không Anh thực sự yêu cô ấy"
-"Nhưng cô ta chỉ là 1 đứa con gái hư hỏng"cô biện minh
"không cô ấy là một cô gái tốt,mà cho dù có hư hỏng thì anh vẫn yêu cô ấy" hắn nhìn Ngọc Anh đượm buồn nói
-"Nhưng
anh là người tốt,là học sinh ngoan,là hột trưởng......tại sao lại yêu
một đứa hư hỏng như nó" Ngọc Anh nói mà mắt đỏ hoe tức giận
-"Vì đó là tình yêu" hắn cười nói rồi quay lưng bước đi bỏ lại cô gái đang lưng ròng
Trở về nhà sau giờ tan học,hắn đã tin tưởng vì nó không còn bỏ học đến
quán bar như trước nữa.Nhưng khi về đến nhà không thấy nó đâu,hắn cảm
thấy lo nhưng lại chấn an mình:"có lẽ cô ấy có giờ học thêm".Nhưng tời
ột tối dần,vẫn không thấy nó về,rồi trời lại bắt đầu mưa cũng thây thấy
bóng dáng nó.Hắn lo,lo rằng cái cảnh tượng Ngọc Anh cố ôm hắn bị nó
trông thấy.Chạy ra khỏi nhà,hắn bắt đầu đi tìm nó.Tìm mãi vẫn không thấy
nó khi mà trời môi lúc một mưa lớn hơn.Bỗng hắn nghe tiếng thút thít ở
một con ngõ nhỏ,hắn đoán là nó.Bước vào một dáng người nhỏ nhắn đang
ngồi co ro ôm chân mà khóc thút thít mật mờ của ánh đèn điện thoại.Thấy
ánh đèn nó ngoảnh mặt lên nhìn thì nhận ra hắn,nó đứng thẳng,mặt lạnh
lùng nhìn hắn rồi bỏ đi.Hắn đuổi theo nắm lấy tay nó kéo lại nói:
-"có phải em nhìn thấy anh và Ngọc Anh không" hắn hỏi
im lặng không phản ứng gì,nó vẫn cúi mặt xuống,nước mắt vẫn tí tách rôi xuống mặt ương hòa lẫn vào làn mưa.,hắn tiếp lời:
"chỉ là hiểu nhầm thôi" hắn giải thích
-"đẹp
đôi thế còn gì,nam thanh nữ tú.toi chỉ là 1 đứa con gái hư hỏng thôi
không cần anh thương hại"nó nói trong đau sót nhưng không một lần nhìn
hắn.
-"anh không thương hại,đó chỉ là hiểu nhầm,xin em hãy hiểu" hắn cũng đau sót sau lời nói lạnh lùng của nó.
-"Vì sao chứ,tôi đã nói không cần anh thương hại rồi.cút đi" nó vùng vậy nhưng bị hắn kéo và ôm gọn vào lòng.hắn nói:
"VÌ ANH YÊU EM,GÁI HƯ AK".lời nói nhẹ nhàng của hắn lại 1 lần nữa len lỏi sưởi ấm trái tim nó.........



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.