Truyện ngắn - Bán Trinh
Tôi
thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra cái mùi ghê tởm trên
con người ấy. Tôi nhớ hoài sự phẫn nộ của Minh dành cho kẻ ấy, cái gương
mặt của hắn vẫn phì phèo điếu thuốc, nhả khói đầy phòng, kèm theo lời
nói chưa bao giờ khốn nạn hơn: "nó xong đời rồi".
***
Dòng
nước chảy dài lai láng trên mặt đường, tuôn từng hàng lắc léo trên
khung cửa kính. Cơn mưa hối hả, mịt mù và xa xăm. Nơi góc nhỏ căn phòng,
tôi co ro trong những nghĩ suy đã là vụn vặt, đời thường. Tôi đã đủ can
đảm để nghe tiếng mưa rả rích bên tai, êm đềm và dữ dội, như đang thổn
thức trong lòng một cách âm vang mãnh liệt.
Hơi
thở lăn dài theo từng làn khói thuốc mỏng manh, chợt tan mất vào không
gian lạnh lẽo, đầy cô độc. Tôi vẫn nhớ bài học, biết dối mình để thứ tha
mọi lỗi lầm.
Phòng
tư vấn của tôi nằm bon chen giữa những gian hàng đắt đỏ. Tập nập kẻ đến
người đi, nhìn vào cứ như là tôi là một chuyên viên tư vấn nổi tiếng,
người nào đến đây cũng đảo mắt tới lui rồi dựng xe vào ngay mặt tiền
trước văn phòng của tôi.
Có
những thứ xung quanh cuốn hút họ hơn là ngồi nghe tôi tư vấn những điều
vớ vẩn về gia đình, tình yêu hay thỉnh thoảng khách của tôi cũng là
bệnh nhân tâm thần. Hay đại loại việc bỏ tiền ra để tôi tư vấn thì với
số tiền đó bọn xã hội đen cũng giải quyết thay họ việc gia đình, nhanh
chóng mà hiệu quả.
Tôi
chẳng bao giờ quan tâm đến việc nhiều người vẫn hay tranh giành nhau
một chổ dựng xe ngay trước văn phòng mà không phải là khách của mình.
Ngồi
trong văn phòng của chính mình, mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng
với cái quần tây đen, tôi thấy mình ngây thơ và trẻ dại biết dường nào,
nhìn lên cái bảng phòng tư vấn tâm lý Dạ Linh chỉ là treo cho vui, thỏa
mắt nhìn thành quả của mình, thời đại này tự mỗi người vẫn giải quyết
được mọi chuyện. truyenzing.blogspot.com/
Anh
Minh người yêu của tôi hiện tại, lúc nào cũng bực bội vì mỗi lần đến
thăm tôi đều không có chỗ để xe, anh hay cãi nhau với nhiều người và dọn
sạch sẽ văn phòng giúp tôi. Tôi vẫn hay đùa cợt với anh: "Hay anh cũng
như họ, qua bên ấy mà xem vàng, xem đô la, văn phòng em là nơi giữ xe
mà. Anh nghe em tư vấn hoài anh không thấy mình cũng có thể điên lên
sao".
Có lẽ vì, rất
nhiều lần, khách hàng của tôi không được bình thường, bị chồng "bỏ" từ
trên lầu 3 xuống, bị tâm thần rồi cứ đến tôi xin tư vấn, phải làm gì khi
bị chồng bỏ(!). Làm nghề tư vấn như tôi nghe được nhiều mảnh đời, đọc
được nhiều suy nghĩ khác nhau, chia sẻ những u uất của các bà vợ, ông
chồng.
Thế nhưng
chuyện của tôi thì không giải quyết được. Anh Minh vẫn thường cứu nguy
cho tôi trong những lúc có khách hàng không bình thường, nhiều khi anh
thay tôi tư vấn, những gì anh nói thường rất hay. Vì đã một lần, tôi là
khách hàng của anh.
Khi
nhớ lại, đó vẫn là nỗi đau không bao giờ phai mờ trong tâm trí của tôi.
Nó ám ảnh tôi từng đêm, dày vò tôi, ngày đó tôi như con thú hoang lang
thang khắp nơi, bất cần đời. Không có anh, có lẽ đã không còn tôi.
Vào
một đêm cơn mưa rào rích lên từng cơn ớn lạnh. Tôi ở cạnh Long, người
tình ngày ấy của tôi cũng chính là bạn thân của Minh. Minh thầm yêu tôi,
tôi biết, nhiều chàng trai khác cũng yêu tôi, tôi đều biết nhưng tôi
lại chọn đi chơi cùng Long, người đàn ông đủ tư cách đi cùng tôi đến
những nơi sang trọng.
Tôi
đẹp, tóc dài xoăn lượn, cao như người mẫu, dáng thon gọn, theo như cách
gọi "điện nước đầy đủ", tôi là người đẹp nhất và tôi có quyền chọn lựa
tình yêu cho mình. Tôi kêu ngạo, tạo hóa đã ban cho tôi cái quyền đó.
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau trong chiếc taxi băng qua đoạn đường heo
hút và vắng lặng.
Con
đường trắng xóa trong cơn dông hòa cùng ánh đèn vàng chói lọi của màn
đêm. Tôi run người lên từng cơn, chợt một bàn tay đặt lên đùi tôi, cảm
giác thân quen giờ bỗng lạ lẵm, khiến tôi giật mình và lo lắng. Tôi biết
rằng anh ấy sẽ chẳng làm vậy nếu tôi chưa cho phép, tay anh lướt dài
lên da thịt tôi, ấm áp, rạo rực làm tôi không thốt lên được lời nào. Mùi
hơi men cay đã nồng nàng và cháy bỏng thêm, tôi biết mình không dừng
lại được.
Tôi gọi
Long là người tình của mình chứ thật ra, tình cảm tôi dành cho anh ấy
chưa đủ lớn, với Long, tôi đùa cợt nhiều hơn là yêu. Nghịch lý thay đấy
lại là một màn đùa cợt ngoạn mục, tôi trở thành con mồi của Long khi nào
không biết. Hắn ghi hình, quay phim tôi, sự thô bỉ đấy không sao tả
được.
Hắn đã thắng và ngẩn cao mặt mà vênh váo với bạn bè, kệch cởm, cười vào mặt tôi mà nói: "nó chẳng là gì cả".
Tôi
đã cố bám lấy bất cứ vật gì lúc ấy, bàn tay tôi gồng lên mạnh mẽ và rồi
chợt buông tay ra, tôi thả lỏng toàn thân, tôi nghe mình không thở được
nữa. Bất chợt, Minh ghì chặt lấy tôi, anh lấy hết chiếc khăn này đến
chiếc khăn khác đắp lên da thịt trần truồng của tôi. Tiếng khóc của tôi
cứ dài và dai dẵng.
Trên tấm ga trãi giường trắng tinh giờ đã không còn vẹn nguyên vì một màu nhem nhuốc, kinh khủng và đáng sợ.
Tôi
thoát ra khỏi bàn tay dơ nhếch của Long, thoát ra cái mùi ghê tởm trên
con người ấy. Tôi nhớ hoài sự phẫn nộ của Minh dành cho kẻ ấy, cái gương
mặt của hắn vẫn phì phèo điếu thuốc, nhả khói đầy phòng, kèm theo lời
nói chưa bao giờ khốn nạn hơn: "nó xong đời rồi".
Vài
ngày sau đó, Minh liên tục đến bên tôi, anh không dám chạm vào người
tôi, anh né tránh mọi hành động chạm vào tôi, đứng gần tôi anh lúng
túng, anh sợ chạm vào nỗi đau đang giày vò trong tôi. Anh làm cho tôi
nhận thấy sai lầm lớn nhất của mình chính là sự kiêu ngạo, cái quyền
phán xét mọi người bằng ánh mắt chói lọi, cái nhìn ai cũng thấp hơn mình
về tất cả.
Sau
những va vấp ấy, tôi thư thái trong an bình và không ai cạnh tôi ngoài
anh. Rồi bất ngờ, anh ngỏ lời yêu tôi. Năm năm sau cùng với nỗi đau, tôi
chấp nhận làm người tình của anh. Anh điềm nhiên, mạnh mẽ, bỏ qua những
vụn dại ngày trẻ của tôi.
Đôi
mắt tôi cay cũng làm anh nhói lòng, gọi điện tôi không nhấc máy, anh
như kẻ điên đi khắp nơi lùng sục, một ngày không gặp tôi, anh trắng đêm
ngắm tôi qua bức ảnh. Tôi bắt đầu biết hạnh phúc là gì khi ở cạnh anh,
nhưng càng gần anh tôi thấy mình càng có lỗi vì không thể cho anh tất
cả...
Ngày chúng
tôi cưới nhau, anh hạnh phúc, tôi lại thấy mình có lỗi. Nỗi đau ngày xưa
cứ quay về đánh thức tôi, tôi luồn thân người vào anh, trốn tránh và
cầu xin được che chở.
- Anh sao vậy?
- Không có gì đâu em.
Đôi
mắt anh, gương mặt anh ám ảnh tôi vào tận giấc chiêm bao. Nằm trong
vòng tay anh, khi hai cơ thể là một, ghì chặt vào nhau, tôi khẽ thì thào
những âm thanh hoang lạc. Anh buông người, nhìn chằm vào tôi, đôi mắt
sắc lẹm như dí thẳng vào mắt tôi một nỗi đau vô tận. Anh cũng như tôi,
đang nhớ về ngày xưa...
Chúng
tôi luôn cạnh nhau vào những cơn mưa. Ồn ào nhưng tĩnh lặng. Còn tôi
thì sợ những ngày mưa, nỗi ám ảnh ấy, sự khiếp đảm ấy luôn làm tôi phải
rùn mình như có một bàn tay vô hình đặt lên thân thể tôi mà không báo
trước.
Thế nhưng,
anh lại bảo, anh thích những ngày mưa. Lần này, anh làm tôi rất đau từ
những cái ôm chặt, cào cấu tôi, đến những cái đai nghiến từ ánh mắt nghe
nhói lòng. Tôi hiểu được nỗi đau của anh.
- Anh đang suy nghĩ điều gì? Xin hãy nói với em.
- Em định tư vấn cho anh sao? Em làm được không?
Giọt
nước mắt tôi rơi, anh giả vờ không thấy. Anh ngồi dậy, hút một điếu
thuốc, tỏa ra những làn khói u ám, mùi thuốc làm tôi ngột ngạt, anh vẫn
thản nhiên nghe mưa....nhìn khói thuốc và đai nghiến. Chưa bao giờ anh
để tôi phải hít lấy cái mùi khói thuốc ám ảnh ấy.Tôi rùn mình vì mưa
lạnh cứ ào ạt tuôn rơi ngay khi đã ngồi cạnh anh.
Anh
lật lại những bức ảnh ngày trước của tôi. Một niềm tự hào ngày ấy cho
bất kì chàng trai nào đứng cạnh tôi. Tôi xinh đẹp và giàu có. Trong
nhiều bức ảnh vắng mặt anh. Tôi đến gần anh, hôn nhẹ lên vành tai anh.
Tôi thì thào: "cảm ơn anh".
Ánh
mắt anh nhìn tôi không chớp, không lời nào, anh đẩy tôi xuống giường.
Anh hành động như một con thú hoang, gào thét. Đôi mắt anh nhìn thẳng
vào tôi, sắn bén và dữ dội như muốn nuốt lấy con mồi. Tôi lặng yên, nước
mắt rơi, nuốt nước bọt vào trong, rồi nhắm nghiền đôi mắt lại. Anh ngồi
dậy, hút điếu thuốc, anh thì thầm rất nhỏ: "Tại sao?".
Một
người khách ngồi đợi ở văn phòng của tôi. Một cô gái trẻ, sang trọng,
thấy tôi cô ấy cười và thổi ra một làn khói thuốc mỏng manh.
- Cô là Dạ Linh?!
- Dạ vâng. Là tôi đây. Cô đến đây để tư vấn?!
- Không! Tôi đến để cho cô biết một điều.
Tôi
chờ đợi trong im lặng. Cô gái tiến đến bàn làm việc của tôi, cầm cây
viết lên, viết vào trang giấy trắng mấy dòng nghệch ngoạch.
- Bây giờ đến lượt cô tự tư vấn cho chính mình rồi đấy.
- Cô là ai? - Tôi vội vàng hỏi.
Người con gái ấy cười và nhìn vào mắt tôi, lại một làn khói thuốc bay vào mặt tôi: "Hãy học ở tôi".
Như
một giấc mơ. Tôi chao đảo cõi lòng, đàn ông vẫn íích kỉ như nhau. Tôi
nhận ra sự thay đổi từ anh ngay cái lần anh đai nghiến nhìn tôi.
Nỗi
ám ảnh ngày xưa quá lớn đối với hai chúng tôi. Anh đã quá yêu tôi nên
không muốn bất kỳ ai chạm vào thân thể của tôi, thân thể người vợ đầy
kiêu hãnh của anh.
Tôi
khoát lên người một bộ váy màu đỏ, tóc cắt ngắn, nhuộm màu hạt dẻ, tô
son môi màu đen bóng, lấp lánh kim tuyến, móng tay và móng chân tôi cũng
đều sơn màu đen. Đeo hoa tai dài, mang túi xách màu đen sang trọng,
diện một đôi giày cao mười phân màu đỏ xẫm được đính bằng những hạt đá
lấp lánh. Tôi thấy thấp thoáng hình ảnh Dạ Linh của ngày xưa, xinh đẹp
và giàu có.
Theo tờ địa chỉ mà cô gái ấy đưa, tôi đến nơi, gõ cữa.
- Cô cần gì? - Một con mụ cũng quái dị chẳng khác gì tôi.
- Tôi muốn bán trinh. - Sắc mặt tôi không chút thay đổi.
Ánh
mắt mụ ta nhìn tôi từ trên xuống dưới không chút nghi ngờ: "Có cần phải
sang trọng như thế không?". Một cuộc sắp xếp, chắp nối gọn gàng. Tôi
bán trinh cho chính chồng của mình. Tôi ung dung, bước vào căn phòng để
đón đợi người đàn ông ấy. Tôi thư thái hút một hơi thuốc dài.
Thì
ra, đây là bài học mà chồng tôi chưa bao giờ dạy cho tôi. Chồng tôi yêu
cầu mở đèn lên. Tôi điềm nhiên: "Chơi em xong rồi hãy mở".
Nước
mắt tôi vẫn lăn dài trên gương mặt. Sẽ là lần cuối cùng tôi ở cạnh anh
lúc này, tôi đã mãn nguyện trao cho anh cái mà anh mong chờ, nó hệt như
sự giả tạo mà anh dành cho tôi. Tôi khóc thành tiếng.
- Cô sao vậy? Tôi làm cô đau à?
- Đúng, rất đau....vì sao anh làm như vậy?
Như
nhận ra giọng nói của tôi. Anh bật dậy, mở đèn lên. Tôi ngồi dậy xoay
lưng về phía anh. Tôi cảm giác một hơi ấm nhè nhẹ đang từ từ đặt lên vai
mình. Tôi quay sang nhìn anh một cách hối tiếc. Mắt anh đỏ hoe, thân
người anh đỗ sụp dưới chân tôi. Căn phòng lạnh ngắt, yên tĩnh một cách
đáng sợ.
Tôi mặc áo
quần lại chỉnh tề, rồi bước ra khỏi phòng. Tôi thấy môi anh mấp máy
không nói nên lời, anh muốn ghì chặt tôi lại nhưng không được như có một
vật gì đó đang đè nặng anh xuống. Tôi biết anh yêu tôi, yêu con người
của tôi, yêu tôi như bao thằng đàn ông khác.
- Anh biết là em sợ mưa mà.
Cánh
cửa khép lại sau lời nói của tôi. Không gian vẫn lặng điếng người. Có
thứ âm thanh rất rõ ràng phát ra từ khi cánh cửa đã khép lại mà tôi và
anh ai cũng giả vờ như không nghe thấy...



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.