Truyện ngắn - Bí mật thiên thần nhỏ
Câu chuyện được viết dành riêng cho một cô bé... thiên thần...
.....o.O.o.....
Đung đưa theo theo giai điệu của một bản nhạc buồn, em bỗng nghĩ về số mệnh của mình. Vì em không như những người bình thường khác em... là thiên thần...
...o.o.o.o.o...
Ngày em ra đời, trời đã đổ mưa rất to, như để... khóc cho em. Mẹ đã qua đời khi chưa được nhìn thấy mặt em. Em cứ thế lớn lên trong tình yêu thương bao la của ba. Em biết ba đã rất đau khổ khi mẹ mất và càng đau hơn khi em cứ đau ốm triền miên. Em đã không thể đến trường như bạn bè đồng chăng lứa, em cũng buồn lắm và thực sự không biết phải làm gì cho ba. Năm 8 tuổi, khi bạn bè được cắp sách đến trường, em ghen tị lắm và em đã nghĩ đến cái chết. Nhưng khi nghĩ đến ba, em đã từ bỏ cái suy nghĩ thiếu chín chắn đó, nếu em ra đi thì ai sẽ chăm sóc cho ba?
Và số phận thật trớ trêu, khi em nghĩ đến việc phải sống và sống thật tốt cho cả mẹ thì một cơn đau ập đến, lúc này em đã 10 tuổi. Nó hành hạ em suốt 1 tháng trời, làm ba phải tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của và công sức.
...o.o.o...
Một buổi chiều nắng đẹp, khi thấy sức khỏe đã đỡ hơn, em ngồi trên xe lăn, được ba đẩy đi dạo trong khu vườn của bệnh viện. Dừng lại dưới một tán cây to, ba và em nói chuyện, em đã nói nhiều lắm, như để bù lại cho khoảng thời gian đau ốm vừa qua. Khi nhìn lên bầu trời trong xanh, em khẽ mỉm cười, một nụ cười thật tươi và em thấy buồn ngủ, có lẽ là một giấc ngủ dài... Thấy em dần nhắm mắt, ba đã rất hoảng loạn, liên tục gọi và lay em dậy nhưng không được, vì... em đã ngừng thở. Nhanh chóng đưa em đến phòng cấp cứu, mắt ba cứ dần mờ đi vì những giọt lệ trực tuôn trào.
...o.o.o...
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang ra sức cứu sống em. Còn em, tuy đã ngừng thở nhưng ở nơi nào đó trong tiềm thức, em như được tỉnh lại, khỏe mạnh, tươi tắn hơn. Và, trước mặt em là... mẹ, người mà em chỉ biết qua những lời kể, những bức ảnh của ba.
-Mẹ... - Em òa khóc.
-Con ngoan... - Mẹ khẽ ôm em vào lòng.
-Con... không thể sống được nữa nhưng mẹ nhất định sẽ giúp con tỉnh dậy.
Mẹ đeo cho em một sợi dây chuyền có hình ba và mẹ bên trong.
-Sợi dây này sẽ giúp con sống đến năm 18 tuổi, con phải giữ gìn nó thật cẩn thận, luôn mang bên mình. Và con nhớ, phải chăm sóc ba thật tốt thay cho cả mẹ nữa. - Mẹ khẽ xoa đầu em.
-Khi con tỉnh dậy, con sẽ là thiên thần, một thiên thần nhỏ đáng yêu của ba và mẹ. Sau này lớn lên, người con trai duy nhất nhìn thấy đôi cánh của con sẽ là người yêu con thật lòng, hãy cố gắng đối xử thật tốt với người ấy con nhé. Hứa với mẹ, ngoắc tay nào!
Hai ngót út được ngoắc vào nhau, cũng là lúc mẹ rời xa em và em phải tỉnh dậy.
Sau 2 tiếng làm cấp cứu. Các bác sĩ, y tá đã vô cùng bất ngờ khi thấy từ khóe mắt em, hai dòng nước mắt khẽ lăn dài trên thái dương. Và tim em đã đập lại, em đã sống, em đã được sinh ra lần thứ hai.
Khẽ mở mắt, em giơ tay sờ vào cổ, quả thật chiếc dây chuyền đang nằm ở đó. Em mỉm cười, bước xuống giường và chạy như bay ra ngoài cánh cửa, nơi có người ba yêu dấu của em ở đó.
-BA... - Em ào tới, ôm chầm lấy người đàn ông đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn. Ba như không tin vào mắt mình, cứ nhìn em chằm chặp làm em chỉ biết cười thật tươi để ba tin... em còn sống.
...o.o.o...
Về nhà với ba, sau khi bước vào phòng, bây giờ em mới nhận ra sự xuất hiện của một đôi cánh trắng muốt, tinh khiết như em vậy. Trên đầu em còn có một chiếc vòng lấp lánh ánh bạc mà tưởng như trong suốt đang treo lơ lửng. Thật kì diệu, dây chuyền của mẹ, đôi cánh, chiếc vòng thiên thần, tất cả như một giấc mơ vậy.
Từ sau trận ốm đó, trông em khỏe khoắn, tươi tắn hơn hẳn, em cũng không đau ốm nữa. Ba thấy thế nên có đề nghị em đi học vì biết đó cũng là ước mơ của em. Nhưng em không muốn đi học, em chỉ muốn bất cứ khi nào về nhà ba đều được thấy em - thiên thần nhỏ của ba. Ba đã dạy em biết viết, biết đọc, cộng, trừ, nhân, chia với em từng đó là đủ rồi. Em ở nhà học nấu ăn, những món mà ba thích, em làm những chiếc bánh, những ly kem vào cuối tuần cho hai ba, con,... Em rất ít ra ngoài nhưng cuộc sống của em vẫn rất vui vì có ba, dù không có bạn bè nhưng những gì em đang có cũng đủ để làm em hạnh phúc...
...o.o.o.o.o...
Em kết thúc hồi tưởng khi có tiếng gõ cửa.
-Dạ, ba vào đi ạ.
-Con đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ? - Ba ân cần hỏi.
-Vâng. - Trong từng câu nói, ánh mắt của em và ba đều chất chứa một nỗi buồn. Vì ngày mai, em sẽ rời khỏi thành phố này, rời khỏi căn nhà đã gắn bó với em 16 năm qua.
...o.o.o...
Trên chuyến xe từ thành phố về quê. Em nghe nhạc, vẫn là những bản nhạc buồn tưởng như không có hồi kết. Em ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, những cánh đồng xa tít tắp, đàn cò trắng như mây, bay lên, bay xuống giữa nền trời xanh thật nhẹ nhàng làm em thấy lòng mình thanh thản.
Đi qua ba cái ao, những hàng dừa cao vút, và không thể thiếu những cánh đồng lúa xanh mơn mởn là đến nhà nội em. Từ xa, em đã nhìn thấy nội đang quét sân, em gọi thật to:
-NỘI... Ơiiiii, con về rồi. - Em giơ tay lên vẫy vẫy nội, người đã chăm em từ ngày mẹ mất đến năm em 6 tuổi, nhưng khi đó ông mất, nội phải về quê. Ba có đề nghị nội lên thành phố ở với ba và em nhưng nội không đồng ý, vì nội không muốn rời xa nơi có ông, sức khỏe của em lại yếu nên đành phải xa nội.
Thấy bóng dáng em và ba thấp thoáng sau những hàng dừa, nội liền chạy ra đón. Nắm lấy tay em, nội hỏi han hai ba con rồi nhanh chóng dắt em vào nhà. Đang ngắm nhìn căn nhà cũ nhưng gọn gàng, sạch sẽ của nội, em nghe thấy có tiếng động dưới bếp, hình như là nhen lửa. Em biết ba là con một, vì hồi đó bà hay đau ốm lắm, nhưng giờ lại khỏe lên trông thấy, tò mò nên em liền hỏi nội.
-Nội, ai dưới bếp vậy ạ?
-À, nội quên, con xuống kêu thằng Sào lên đây, nó hơn con 2 tuổi đấy. Hồi đó ông mát, bà buồn lắm... - Giọng nội run run, mắt ngấn lệ. Em khẽ nắm lấy đôi tay nội, bàn tay gầy guộc, nhăn nheo như chỉ có da bọc xương nhưng rất ấm áp mà lúc lãy em chưa kịp nhận ra.
-...nhưng cũng may... - Nội lau vội giọt nước mắt chực rơi. -...gặp được thằng Sào đi lạc từ làng đẩu làng đâu ấy, lúc đó 8 tuổi rồi. Nội có tìm ba, mẹ nó mà không ra, thế là đem về nuôi, ở với nội cho vui cửa vui nhà. - Vừa khóc xong mà nội đã cười được rồi, làm em và ba cũng bật cười theo.
Đi qua cánh cửa gỗ thông xuống bếp, em thấy một chàng trai cao, gầy, da ngăm đen, đúng như cái tên của cậu.
-Dạ, chào anh. Nội bảo em gọi anh lên nhà chơi.
-À, chào em...e...m... - Sào mở to mắt nhìn em như vật thể lạ làm em cũng chột dạ khi thấy cậu cứ nhìn sau lưng mình.
-Không lẽ...anh...thấy...?
Sào gật đầu, đôi mắt từ ngạc nhiên chuyển dần sang tò mò, khó hiểu.
-Em sẽ giải thích với anh sau, giờ lên nhà đã ạ.
Sào cùng em đến gặp ba em, nói được đôi câu thì cả nhà cùng nhau đi chuẩn bị bữa trưa. Nội và em hái rau, còn ba và Sào thì lấy lưới ra ao bắt cá, tôm. Trưa đó, em đã có một bữa ăn tuy đạm bạc nhưng lại rất ngon, em hạnh phúc lắm vì đây là lần đầu tiên em được ăn với nhiều người thân như vậy.
Sau giấc ngủ trưa, thấy ba và nội còn ngủ, em nhẹ nhàng đi ra sân, tiến đến con đường mà ban sáng hai ba con vào nhà nội. Em thấy Sào đang câu cá ở cái ao thứ ba từ nhà nội đi ra. Cái phao bằng xốp cứ di chuyển lên xuống liên tục mà Sào vẫn không có phản ứng.
-Anh, cá cắn câu rồi kìa. - Em khẽ lay vai Sào, làm cậu sực tỉnh.
-À...ờ... - Sào nhanh chóng kéo chiếc cần câu tre lên, một con cá to gần bằng bàn tay em.
-Wa, anh siêu thật. - Em reo lên.
-Hì, cũng bình thường mà. - Em thấy Sào muốn hỏi em cái gì đó nhưng không dám nói ra.
-Anh cứ hỏi, em sẽ trả lời.
-Ừ, anh thấy lạ, vì... em có cánh, cái thứ lơ lửng đó nữa. Đến giờ anh vẫn không dám tin...
Em không dấu Sào và kể ra hết, ngoại trừ việc sau này, Sào là người sẽ yêu em và em sẽ ra đi năm 18 tuổi.
-Thật khó tin phải không anh? Nhưng đúng là đôi cánh này đã gắn bó với em 6 năm nay đấy.
Như đã hiểu ra nhiều điều về em, Sào thân với em hơn, cậu có thể nhìn thấy và sờ vào cả đôi cánh ấy. Đôi cánh có những chiếc lông vũ mịn màng, trắng muốt, lấp lánh trước ánh nắng làm cho người em như tỏa sáng vậy.
Hằng sáng thức dậy, em phụ nội nhóm bếp, cho gà ăn,... ba chẻ củi, dọn dẹp vườn tược, còn Sào thì làm mấy việc lặt vặt khác. Chiều lại, em cùng Sào đi câu cá rồi cậu mang đi bán, em ở nhà chơi với nội. Hôm nào có hứng, hai anh em đi hái dừa về cho bà kho thịt, lấy nước uống. Đến tối, cả nhà lại quây quần ăn cơm trước sân, ngắm trăng, sao, nói đủ thứ chuyện, và toàn chuyện vui thôi.
...o.o.o...
Mới đó đã hai năm trôi qua. Sào đã ngỏ lời với em một năm trước, cậu ấy nói thích em. Ba và bà biết chuyện cũng không ngăn cấm mà còn tác hợp làm em vui lắm.
Hôm nay là sinh nhật em, và cũng là ngày định mệnh của em, em tròn 18 tuổi. Vận trên mình một bộ váy trắng dài tới đầu gối, búi mái tóc dài lên cao, chỉ một xíu nữa thôi, em sẽ lên thiên đường, được gặp mẹ... Em muốn mình thật xinh đẹp, để mẹ biết thời gian vừa qua em đã sống rất tốt, rất vui.
-Em... đẹp lắm. - Sào đã bước vào phòng từ lúc nào.
-Hì, anh quá khen, cảm ơn nhé.
-Bây giờ em đúng chất thiên thần luôn đấy.
-Hì, À, anh... em có một yêu cầu, anh đừng hỏi gì mà chỉ làm theo thôi nhé.
-Ừ...
-Em muốn anh tặng em một nụ hôn... cuối. - Dù rất tò mò về chữ ''cuối'' của em nhưng Sào cũng không hỏi. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, và cậu cũng đâu biết rằng, nó đúng là cuối cùng. Một nụ hôn khẽ, ấm áp và ngọt ngào được đặt lên môi em, em cảm thấy thật hạnh phúc, thời gian vừa qua em đã sống hết mình, vui vẻ, không một nỗi buồn.
-Thiên thần nhỏ, ra cắt bánh nào. - Nghe tiếng ba, nụ hôn của em và Sào dừng lại. Ôm em vào lòng, Sào nói như thì thầm: "Anh yêu em", "Em cũng vậy" - Em vòng tay ôm lấy Sào.
-Cháu nội hôm nay xinh quá bây.
-Hì hì, nội cứ cho con lên mây.
-Rồi, bây giờ hát Happy Birthday nha. - Ba nói.
-Happy birthday to you, happy....
Bài hát kết thúc cùng tiếng vỗ tay của mọi người. Em lấy hơi, thổi một lúc hết 18 cây nến. Quay sang ba và nội, em ôm hai người vào lòng.
-Cảm ơn ba và nội nhiều lắm, đã nuôi con khôn lớn đến nhường này. - Mũi em cay cay, mắt bắt đầu đỏ hoe.
-Ơ con bé này, sao lại khóc. - Nội cốc đầu em, mắng yêu.
-Hì, thì 18 tuổi lớn rồi, không muốn cũng phải đi mà nội... - Em nói lấp lửng.
-Đi đâu, ở đây nội nuôi, có thằng Sào đấy, lấy nó rồi sống với bà cho vui.
Cậu chọc của nội làm em và Sào ngượng lắm, ba thì cười to. Miệng tuy cười, là cười thật sự nhưng em vẫn buồn lắm, nỗi buồn khi không thể tiếp tục cuộc sống bên cạnh những người em yêu thương. Em sẽ nhớ lắm những ngày tháng có ba, nội và Sào, nhớ lắm những tình cảm, ánh mắt ấm áp của gia đình em và nhớ lắm những kỉ niệm của hai đứa...
...o.o.o...
...12h đêm...
Ngày em tròn 18 tuổi, em đã ra đi.
Em đã được sống những ngày tháng vui vẻ, ý nghĩa, đã có mối tình đầu, nụ hôn đầu, những bữa ăn, những câu chuyện đầy tình yêu thương...
Thời gian sống dành cho một thiên thần, từng đó với em là chưa đủ nhưng cũng không có gì phải hối hận, chỉ là để lại trong lòng em nỗi hối tiếc mà thôi...
"Cuộc sống đâu lường trước điều gì
Hãy sống để không phải hối tiếc..."
1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất


• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.