Truyện ngắn - Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng


Một mình trong căn nhà trống hiu quạnh không một bóng người, Tử Yên vẫn lẳng lặng ngồi im trong góc phòng vai run lên từng hồi kèm theo tiếng khóc tức tưởi chứa đựng đầy nỗi xót xa tủi nhục 

Tử Yên sinh ra và lớn lên trong một ngôi nhà rộng lớn đầy ắp tiếng cười và sự yêu thương đùm bọc,ấy vậy mà đùng một cái...thượng đế đã mang đi tất cả 

Lặng im nhìn lên bầu trời xa xăm kia Tử Yên nhớ ngày đó,không hẳn là nhớ nữa mà nó đã đi sâu vào tiềm thức của cô, rồi dần dần khóe mắt cô ướt đẫm 
"ba mẹ con nhớ hai người" cô thầm nghĩ rồi lại gục đầu vào gối khóc. 
Cô vốn không phải người yếu đuối ngược lại cô rất mạnh mãnh và cá tính tuy nhiên sau ngày đó, đúng sau cái tan nạn đẫm máu ấy đã biến cô trở thành một cô gái yếu ớt...không yếu ớt làm sao được khi đó cô mới có 10 tuổi, đâu có biết thế nào là cuộc sống bon chen xã hội bên ngoài. Họ hàng bạn bè đều ngoảnh mặt với cô như thể cô là 1 gánh nặng, như một món háng hòa hóa rẻ tiền hết người này người kia đùn đẩy nó đi,xua đuổi có, đánh đập có, ... 
"Tử Yên sợ lắm ba mẹ ơi" những lúc như vậy cô chỉ biết khóc và gọi tên ba mẹ của mình. 
Rồi cuối cùng bác họ cô đã chấp nhận nuôi cô nhưng đâu có dễ, hết đánh đập nó thì lại bắt nó làm osin cho con gái bà ta, cô yếu dần cứ yếu dần rồi lả đi khóe mắt lại trào ra 1 giọt nước lonh lanh như pha lê 
Tỉnh dậy cô đã thấy mình nằm vất vưởng dưới 1 cây xồi già. với một đứa trẻ bình thường có lẽ sẽ không thể nào tìm được lối về nhưng cô lại khác vốn thông minh từ nhỏ, trí nhớ lại siêu phàm chuyện này thực sự quá dễ dàng 
"ba mẹ đã từng dẫn mình đến đây" vậy là Tử Yên lần theo trí nhớ của mình về nhà bác cô 
RẦM !!! 
-mày cút đi , cuốn xéo ra khỏi mắt tao 
Bà ta trừng mắt lên vác chổi ra đánh đuổi cô,mặc cho cô khóc nức nở van nài ở lại. 
Cô lang thang ngoài đường với tiết trời mùa đông lạnh lẽo, cứ ngỡ sẽ có chốn dung thân không ngờ rằng cuộc sống đó còn khắc nghiệt hơn là sống cùng bác họ 
Trẻ em người già vô số cả họ ở khắp mọi nơi đặc điểm nhận dạng duy nhất là bộ đồ rách rưới trên người. 
-chỗ tao mày tránh ra 
Một bà lão quát lên khi cô lại gần nơi bà ta ngủ, cô sợ hãi co rúm người lại,người run bần bật 
-là Tử Yến phải không con 
Bỗng tiếng nói từ đâu vang lên, là cô Thanh banh của mẹ cô. Đi theo người phụ nữ đó về một ngôi nhà sang trọng cô tưởng như mình đang mơ, ở đó 4 năm dưới sự vinh hoa phú quý 
Một ngày nọ cô Thanh dẫn nó đến 1 khách sạn đẳng cấp, mở cửa cho nó vào rồi nói nhẹ nhàng 
-ta nuôi con 4 năm trời đã đến lúc con trả ơn ta 
Cô sợ tái mặt nhìn người đàn ông vừa to vừa béo trên giường đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Vậy là đêm đó cô đã mất đi cái quý giá nhất của một người con gái 

Thoát khỏi con người kinh tởm đó cô chạy chạy như có ai đang đuổi theo, chạy chạy mãi cô nhìn thấy một căn nhà hoang liền chạy vào ngồi im trong bóng tối và khóc, cô sợ cô rất sợ và ghê tởm ngay chính con người cô bây giờ. Còn nỗi nhục nhã nào lớn hơn nữa hay không, cứ như vậy cô khóc như chưa bao giờ được khóc. 
"ba mẹ con muốn ở với hai người" cô lẩm bẩm câu nói ấy suốt bước đi trong vô thức chẳng mấy chốc mà đã tới một dòng sông. 
Không nghĩ ngợi gì nhiều Tử Yên gieo mình xuống đó, trên môi còn nở một nụ cười bình yên 
Một thiên thần nhỏ bé ngày đó đã từ giã cõi đời này cô đến một nơi khác một nơi yên bình và hạnh phúc hơn trần gian gấp bội... 

"Đôi khi chấm dứt một cuộc sống là một giải thoát tốt nhất cho một cảnh ngộ bi thương, nhưng không phải điều đó lúc nào cũng đúng...muốn cuộc sống hạnh phúc vui tươi trước tiên ta nên trân trọng chính những người xung quanh mình" 
icon facebook icon google plus icon zing

1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Không có nhận xét nào:
• Sử dụng tài khoản Gmail/Google để bình luận.
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.

Truyện xem nhiều nhất