Truyện ngắn - Ở nơi xa ấy người có nhớ
Truyện ngắn - Ở nơi xa ấy người có nhớ
Bầu trời in mặt biển xanh trong veo, từng gợn mây bồng bềnh khiến người ta muốn đưa tay ra, nắm lấy dù chỉ một chút cái bông như kẹo đường kia. Cô bước chậm thật chậm trên con phố quen thuộc ấy – nơi ngày xưa anh lần đầu tỏ tình cô. Cũng ngày thu gió mơn man da thịt, cũng bầu trời cao trong xanh, cũng quán café này nhưng sao giờ đây tất cả trở nên xa lạ, chúng vô tri vô giác nhưng cũng vô tình để lại trong cô nỗi đau không nói lên lời, nỗi đau không bật thành nước mắt. Phải chăng bởi, cô thích trời thu nhưng bầu trời ấy không cao trong xanh như thế mà nó trong cô đã hóa thành xám , thành mây mù lạnh lẽo tự khi nào. Hay thật ! Nó cũng biết tạo cho mình một chiếc mặt nạ hoàn hảo sao ? Nỗi đau chưa thành lời nhưng cũng không thành nước mắt, có lẽ bởi, người con gái ấy, sự mạnh mẽ bao bọc trái tim non nớt kia không cho phép nước mắt của cô chảy bởi nỗi đau. Nhớ khi xưa, anh cũng mọi người cầm bóng bay trái tim, nhảy flashmost ‘’ What make you beautiful? ‘’ anh đã nói với cô : ‘’ Anh sẽ không để em đau, anh sẽ không để nước mắt em rơi vì buồn, anh sẽ làm tất cả đổi lại nụ cười của em và anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để được nhận từ em hạnh phúc ‘’. Ấy thế mà giờ đây… Xa… Rất xa rồi… Đôi tay cô mềm yếu không giữ nổi anh… Trái tim lạc nhịp vì anh giờ không chung nhịp đập với trái tim anh. Giờ này anh nơi đâu ? Người ấy có tốt với anh chăng ? Còn nhớ đến em không ?
Có lẽ cô không ngờ, anh luôn dõi theo cô, theo từng bước chân. Đến nhịp đập trái tim cô anh cũng đang cố từng giây từng phút để chúng đừng lệch nhịp. Anh muốn nắm lấy tay cô, muốn tung tăng cùng cô trên con phố quen, muốn ôm cô từ phía sau như cô vẫn thích, muốn đùa với cô để tìm lại nụ cười ngây ngô mà trong sang ấy của cô… Nhưng rút cuộc anh không làm được.
Cơn đau lại ập đến, người đàn ông vẫy nhẹ cậu bé gần đó, rút từ trong túi ra một tờ giấy được gập cẩn thận rồi khẽ nói : ‘’ Giúp…anh…đưa…n…ó cho cô…ấy ‘’ khi anh buông thõng cánh tay chỉ người con gái ấy và ngồi sụp xuống góc phố kia cũng là lúc cô ở bên này nhận được lá tâm thư cuối cùng anh để lại…
‘’ Em à !
Ngày em đến là ngày em mang đến ánh sang cho cuộc đời u tối của anh. Em đến bên anh nhẹ nhàng và dịu dàng, một cô gái cá tính, cô bé trẻ con và ngốc nghếch của anh… Anh đã yêu, anh đã thương, anh đã nhớ em từ cái nhìn đầu tiên. Nụ cười của em khiến trái tim anh rung động. Ánh mắt chỉ biết đến niềm vui kia khiến anh muốn tận tay mình giữ mãi niềm vui đó. Đôi tay mềm mại kia khiến anh muốn nắm chặt để cùng em đi trên quãng đường còn lại. Cả những cái ôm thật chặt khiến anh muốn mình mãi che chở cho em. Trên con đường không có anh, em hãy tự tìm cho mình một người khác thay thế anh trong em. Người đó phải tốt hơn anh và có thể đem lại cho em hạnh phúc thật sự. Người đó thay anh thực hiện những điều anh làm được. Nhưng có người mới rồi liệu em có quên anh ? Em có hận anh vì đã không làm như những gì anh hứa ? Nhưng dù em có hận, có ghét anh thì em hãy nhìn lên trời nhé, trời cao trong xanh đúng không, đó là anh đang dõi theo em đấy ngốc ạ… Hằng ngày từ nơi ấy, anh sẽ ngắm nhìn em, sẽ luôn bên em để em không bao giờ thấy mình bị cô đơn, để em vững tin hơn trên mỗi bước đi của mình. Bởi dù thế nào, anh vẫn yêu em. Nếu được chọn, kiếp sau anh sẽ vẫn chọn em nhưng sẽ bù đắp cho em, yêu em nhiều hơn lúc ban đầu, yêu em nhiều hơn kiếp này cô bé kẹo mút. Hãy bớt nghĩ lung tung đi và đừng mãi ngoảnh lại quá khứ phía trước tương lai tươi sang đang chờ em … ! ‘’’
Tai cô ù đi, nước mắt nhạt nhòa hòa cùng mưa tháng tám. Tay cô run lện, cảm giác như bị ai đó bóp cổ đến ngạt thở. Anh ra đi… trời xanh… tất cả là gì ? Cô không hiểu, lá thư này anh viết cho ai, liệu có nhầm người không. Đôi mắt trống rỗng như mớ suy nghĩ ngổn ngang trong cô. Kiếm tìm… Lại kiếm tìm… Thần giao cách cảm như sợi dây gắn bó suốt ba năm qua của anh và cô vào lần cuối cùng ấy đã phát huy tác dụng , cô nhìn thấy anh, thấy than hình đổ rạp tựa vào góc nhỏ của anh. Cô lao sang đường, mặc xe cộ đông đúc, mặc những tiếng mắng thét của người đi đường. Bước chân cuối cùng dừng lại, bước thứ 99 đứng trước anh , chỉ một bước nữa là cô thật sự trờ thành người yêu của anh… Từ trước đến giờ, bước thứ 100 luôn là anh bước, anh nói đủ 100 bước là đủ lấp đầy khoảng trống trong tim và chấp nhận yêu anh. Nhưng suốt ba năm qua, cô vẫn thế, chỉ bước đến bước thứ 99 cho đến ngày hôm nay, đứng trước anh, trước đôi mắt đang khẽ mở nhìn chiếc giầy xinh quen thuộc, cô đã tiến thêm một bước nữa, đủ 100, đủ để chấp nhận tình yêu của anh. Nhưng rồi sao, đã muộn rồi . Mắt anh đã khép, hơi thở đã tắt lịm, bàn tay nắm lấy tay cô của anh cũng buông thõng rồi… Cô ngồi đó, không còn cảm nhận gì, chỉ thấy trong tay anh, giấy xét nghiệm với kết quả ung thư dương tính. Anh bỏ lại em, thật sự buông tay dễ dàng thế sao, anh thật độc ác biết không. Hay anh trêu em, anh tỉnh lại đi, có phải anh giận vì ba năm qua em chưa một lần nhận lời yêu anh ? Em không cho phép anh ngủ như thế anh biết không ?
Suy nghĩ như thác nước, cuồn cuộn đổ về. Anh ghét cô nên bỏ cô đi chăng, tìm người mới với anh dễ dàng thế ư ?
Năm trôi qua tháng trôi qua, ngày trôi qua, cô đã hình thành thói quen nhìn lên trời cao , dù nắng hay mưa, dù trời xanh hay xám , những lúc ấy cô tự mỉm cười và hỏi : ‘’ Ở nơi ấy anh có vui không ? ! ‘’
Có lẽ cô không ngờ, anh luôn dõi theo cô, theo từng bước chân. Đến nhịp đập trái tim cô anh cũng đang cố từng giây từng phút để chúng đừng lệch nhịp. Anh muốn nắm lấy tay cô, muốn tung tăng cùng cô trên con phố quen, muốn ôm cô từ phía sau như cô vẫn thích, muốn đùa với cô để tìm lại nụ cười ngây ngô mà trong sang ấy của cô… Nhưng rút cuộc anh không làm được.
Cơn đau lại ập đến, người đàn ông vẫy nhẹ cậu bé gần đó, rút từ trong túi ra một tờ giấy được gập cẩn thận rồi khẽ nói : ‘’ Giúp…anh…đưa…n…ó cho cô…ấy ‘’ khi anh buông thõng cánh tay chỉ người con gái ấy và ngồi sụp xuống góc phố kia cũng là lúc cô ở bên này nhận được lá tâm thư cuối cùng anh để lại…
‘’ Em à !
Ngày em đến là ngày em mang đến ánh sang cho cuộc đời u tối của anh. Em đến bên anh nhẹ nhàng và dịu dàng, một cô gái cá tính, cô bé trẻ con và ngốc nghếch của anh… Anh đã yêu, anh đã thương, anh đã nhớ em từ cái nhìn đầu tiên. Nụ cười của em khiến trái tim anh rung động. Ánh mắt chỉ biết đến niềm vui kia khiến anh muốn tận tay mình giữ mãi niềm vui đó. Đôi tay mềm mại kia khiến anh muốn nắm chặt để cùng em đi trên quãng đường còn lại. Cả những cái ôm thật chặt khiến anh muốn mình mãi che chở cho em. Trên con đường không có anh, em hãy tự tìm cho mình một người khác thay thế anh trong em. Người đó phải tốt hơn anh và có thể đem lại cho em hạnh phúc thật sự. Người đó thay anh thực hiện những điều anh làm được. Nhưng có người mới rồi liệu em có quên anh ? Em có hận anh vì đã không làm như những gì anh hứa ? Nhưng dù em có hận, có ghét anh thì em hãy nhìn lên trời nhé, trời cao trong xanh đúng không, đó là anh đang dõi theo em đấy ngốc ạ… Hằng ngày từ nơi ấy, anh sẽ ngắm nhìn em, sẽ luôn bên em để em không bao giờ thấy mình bị cô đơn, để em vững tin hơn trên mỗi bước đi của mình. Bởi dù thế nào, anh vẫn yêu em. Nếu được chọn, kiếp sau anh sẽ vẫn chọn em nhưng sẽ bù đắp cho em, yêu em nhiều hơn lúc ban đầu, yêu em nhiều hơn kiếp này cô bé kẹo mút. Hãy bớt nghĩ lung tung đi và đừng mãi ngoảnh lại quá khứ phía trước tương lai tươi sang đang chờ em … ! ‘’’
Tai cô ù đi, nước mắt nhạt nhòa hòa cùng mưa tháng tám. Tay cô run lện, cảm giác như bị ai đó bóp cổ đến ngạt thở. Anh ra đi… trời xanh… tất cả là gì ? Cô không hiểu, lá thư này anh viết cho ai, liệu có nhầm người không. Đôi mắt trống rỗng như mớ suy nghĩ ngổn ngang trong cô. Kiếm tìm… Lại kiếm tìm… Thần giao cách cảm như sợi dây gắn bó suốt ba năm qua của anh và cô vào lần cuối cùng ấy đã phát huy tác dụng , cô nhìn thấy anh, thấy than hình đổ rạp tựa vào góc nhỏ của anh. Cô lao sang đường, mặc xe cộ đông đúc, mặc những tiếng mắng thét của người đi đường. Bước chân cuối cùng dừng lại, bước thứ 99 đứng trước anh , chỉ một bước nữa là cô thật sự trờ thành người yêu của anh… Từ trước đến giờ, bước thứ 100 luôn là anh bước, anh nói đủ 100 bước là đủ lấp đầy khoảng trống trong tim và chấp nhận yêu anh. Nhưng suốt ba năm qua, cô vẫn thế, chỉ bước đến bước thứ 99 cho đến ngày hôm nay, đứng trước anh, trước đôi mắt đang khẽ mở nhìn chiếc giầy xinh quen thuộc, cô đã tiến thêm một bước nữa, đủ 100, đủ để chấp nhận tình yêu của anh. Nhưng rồi sao, đã muộn rồi . Mắt anh đã khép, hơi thở đã tắt lịm, bàn tay nắm lấy tay cô của anh cũng buông thõng rồi… Cô ngồi đó, không còn cảm nhận gì, chỉ thấy trong tay anh, giấy xét nghiệm với kết quả ung thư dương tính. Anh bỏ lại em, thật sự buông tay dễ dàng thế sao, anh thật độc ác biết không. Hay anh trêu em, anh tỉnh lại đi, có phải anh giận vì ba năm qua em chưa một lần nhận lời yêu anh ? Em không cho phép anh ngủ như thế anh biết không ?
Suy nghĩ như thác nước, cuồn cuộn đổ về. Anh ghét cô nên bỏ cô đi chăng, tìm người mới với anh dễ dàng thế ư ?
Năm trôi qua tháng trôi qua, ngày trôi qua, cô đã hình thành thói quen nhìn lên trời cao , dù nắng hay mưa, dù trời xanh hay xám , những lúc ấy cô tự mỉm cười và hỏi : ‘’ Ở nơi ấy anh có vui không ? ! ‘’



1 Like và Chia Sẻ đối với các bài viết hay, xem như là lời động viên đến tác giả. Cảm ơn các bạn!
Cùng Chủ Đề
Truyện xem nhiều nhất
• Nếu không có tài khoản xin chọn chế độ "ẩn danh".
• Bình luận nghiêm túc, không Spam hay quảng cáo.
• Các bình luận sai phạm sẽ bị xoá và chặn quyền truy cập.